Trở lại với chuyến đi từ Dak nong đến thành phố Buôn Ma Thuộc.
Băng qua các cánh đồng quạt gió cao cao trùng trùng, những đồi núi nhấp nhô.
2 bên đường là nhà của buôn làng. Chợt nhận ra rằng, cuộc sống của mình hiện tại tốt hơn rất rất nhiều người. (Thế nên hãy trân trọng điều này).
Còn rất nhiều những hoàn cảnh khó khăn, các gia đình nghèo khó và cuộc sống lam lũ.
Tạm gác lại câu chuyện này, chúng tôi sẽ ghé địa điểm tiếp theo ở nhà 1 bạn nhân viên trong công ty.
Con đường vào nhà bạn cũng gập ghềnh và chong chênh, với những khúc quanh co.
Và 1 cảm giác mình nhận thấy rằng không phải ở đâu cũng tốt như ở quê hương của mình.

Mới ghé nhà thì thấy nguyên sân phơi cafe thơm bát ngát.
Ngồi nói chiện, hỏi thăm nhà em 1 xíu thì 2 anh em chúng tôi lại có hẹn với nhà của 1 cậu em từng làm chung công ty ở Gia Lai.
Và địa điểm chúng tôi tiếp tục hành trình đó là ở nhà Hoàng Lê. Chúng tôi đã có hẹn ăn tối cùng nhau ở nhà cậu ấy.
Con đường vào nhà Hoàng Lê cũng quanh co và đầy thử thách khi trên đường đi chúng tôi gặp rất nhiều cảnh sát giao thông, và có hơn 3 lần bị gài vào thế vượt lane.
Nhưng cũng may mắn nhờ vào sự tỉnh táo và có kinh nghiệm đi các cung đường ra miền ngoài nên chúng tôi vẫn an toàn và chưa lần nào bị dừng lại bị phạt.
Tối đêm đó, chúng ta cũng đến nhà Hoàng Lê khá muộn tầm 21h30 mới đến nhà cậu em.
Nhưng điều mà mình ấn tượng và biết ơn gia đình đó là Cả nhà cậu em Hoàng Lê chờ 2 ae đến để dùng bữa cơm tối, mặc dù trời khá lạnh và đã khuya.
Vừa vào nhà thì mình đã ngồi vào ngay bếp lửa đang nấu bánh, ôi ngọn lửa sưởi ấm giữa không khí giá lạnh như này.

Sau đó chúng tôi được mời 1 bữa ăn thịnh soạn và điều mình biết ơn gia đình đó là thời gian họ dành cho 2 anh/em chúng tôi. Cả nhà đã chờ đến tận khuya chỉ để dùng chung 1 bữa cơm tối.
Hôm đó các món ăn ngon, rượu ngon và những câu chuyện vô cùng thú vị đã làm cho không khí lạnh giá của thời tiết đã trở nên vô cùng ấm áp.
1 tấm hình ăn cơm kỉ niệm cùng gia đình và không biết khi nào thì chúng tôi mới có dịp ra Gia Lai và dùng bữa tối cùng gia đình nữa.

Sau khi dùng cơm xong, chúng tôi được mời vào nhà dùng nước chè. Và được nhà Hoàng Lê tặng cafe mang theo. Hương thơm cafe và tình cảm gia đình khiến chúng tôi không muốn rời đi 1 chút nào.
Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng phải chia tay, và anh/em chúng tôi lại tiếp tục trên hành trình.
Tạm biệt gia đình, cảm ơn cả nhà rất nhiều! Hẹn 1 ngày gặp lại.
Tác giả: Nguyễn Ngọc Định